Băm hai – băm ba

Cuối năm 2021 thị không đú trend viết tổng kết, vì cũng mải mê quá với những dự định cá nhân mà hai năm qua thị làm và đi hùng hục, chưa cho mình lúc nào được thực sự nghỉ. Chiều thứ 6 cuối cùng của năm, thị chợt nhận ra lâu lắm rồi mình chưa viết bài nào ra hồn.

Message to my younger self – Gửi Quỳnh 18

Hơn một thập kỉ đã trải qua rồi. Tôi đã đi học và tốt nghiệp ở một trong những trường có thứ hạng cao nhất ở châu Âu, đã đi du lịch khắp nơi, đã từng dùng đũa ở những nhà hàng đắt đỏ. Bây giờ tôi rất hạnh phúc với cuộc sống và công việc, với những người thân và bạn bè ở xung quanh tôi. Nhiều khi tôi hay ngồi nhìn lại chặng đường đó để tự hỏi nếu ngày xưa mình làm khác đi thì liệu bây giờ tôi sẽ đang ở đâu? Nếu được nhắn nhủ Quỳnh của tuổi 18 vài câu về những gì cô ấy sắp phải đối mặt, thì tôi muốn gửi cô ấy một lá thư như này.

Vệ sinh cảm xúc

Khi một vết đứt tay sâu mãi không lành, ta biết có thể nó đã bị nhiễm trùng và có nguy cơ tử hoại và cắt cả bàn tay đi. Khi ấy, ta sẽ muốn được đi bệnh viện và bằng mọi giá phải giữ được bàn tay ấy. Những vết thương tâm hồn có khả năng sát thương tương tự. Nếu như bạn cảm thấy đã buồn bã hay đau lòng nhiều ngày vì thất tình, chia tay hay vì một lý do nào khác, đừng thản nhiên nói câu “thời gian sẽ chữa lành tất cả”.

Đôi điều về tha thu

Đến khi nào thì một vết sẹo đủ mờ, vết thương đủ lành để mình có thể tự tin nói rằng tôi tha thứ cho bạn – người đã làm tôi đau? Mà là tha thứ thật chứ không phải quên sự việc đó đi để mắt không thấy, tai không nghe thì tim không đau nhé.