Sau vài năm lần lữa thì tôi cũng thoát lười để cho ra trang blog này.

Lúc bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình mỗi buổi sáng thì tôi cũng hào hứng lắm. Tôi đưa ra kỉ luật khá cao và cho tới nay thì thực hiện được khá tốt. Sáng nào tôi cũng dậy làm việc nghiêm túc, brainstorm chủ đề, chỉnh sửa trang blog cho gọn gàng chỉn chu hơn. Tôi thích viết buổi sáng vì thường khi đó tâm hồn trong trẻo và bộ não tràn đầy năng lượng nhất, khi chưa vướng bận những công việc khác.

Nhưng hài lắm, cũng có những hôm như thế này, khi mà trong đầu không có một hứng thú với chủ đề gì. Nói thật tôi chỉ đang để tâm tới tình hình chiến sự Nga – Ucraina, nơi mà cô bạn thân của tôi và gia đình họ đang mắc kẹt và trú ẩn tránh bom rơi đạn lạc. Có vẻ như họ không muốn rời U, rời mảnh đất quê hương mà muốn ở lại bảo vệ quyền lợi của dân tộc họ. Nhưng mà thôi, đây lại là một chủ đề khác…

Tôi biết nếu bắt mình viết thì tôi cũng viết được thôi. Nhưng tôi quan niệm người đọc thường cảm nhận được cái “tone” của người viết, khi bạn thực sự ngồi viết với sự tâm huyết và chỉn chu, hay khi bạn “trả bài cho có”. Nên tôi không muốn chỉ cho ra những bài viết lờ mờ lạt nhạt thiếu ý thức như thế.

Tôi đã quyết định sáng nay thay vì ngồi viết tôi sẽ ngồi học bài và tập 1 bài workout cho đỡ phí thời gian. Cảm giác tôi cần một ít endorphin để bắt đầu tuần mới nhiều năng lượng tích cực hơn so với 4-5 ngày vừa qua.

Thế nhưng tắt máy đi rồi lại mở máy ra, tôi lại ngồi viết những dòng này.

Trách nhiệm, đối với tôi là một khái niệm rất có quyền lực. Cảm giác có trách nhiệm là cảm giác giúp bạn bắt đầu làm một việc gì đó mà bạn đang lần lữa. Không có cảm giác có trách nhiệm với việc viết nhật ký tôi sẽ không mở máy ra chỉ để viết mấy dòng vào một ngày tôi cảm thấy mehh~ như thế này.

Chúng ta có thể tự tạo ra trách nhiệm cho mình bằng cách thông báo với bạn bè và người thân xung quanh, post lên mạng xã hội, v.v. nếu việc đó khiến bạn cảm thấy bạn sẽ phải “giữ lời” nhiều hơn. Làm gì cũng được, nhưng tạo ra một môi trường cho mình có trách nhiệm với lời mình nói/ hứa, là một trong những cách mà tôi giữ kỉ luật cho mình “thoát lười” trong mấy tháng vừa qua và bắt tay vào làm việc.

Tôi vẫn đang đi tìm cho mình những bài học kỉ luật và nâng cao năng suất của bản thân. Có thể chưa phải là một người viết hoàn hảo những hôm nay cũng thấy vui vui vì mình là người có trách nhiệm với lời nói của mình.

Thôi, tạm thế đã, tôi đi tập thể dục đây 🙂


Trang blog được thành lập và quản lý chỉ bởi một người (chính mình). Nếu bạn thích bài viết này hoặc muốn ủng hộ blog của mình, cách tốt nhất là kể về nó hoặc chia sẻ nó với bạn bè hay những người xung quanh mà bạn cho là bài viết này có thể hữu ích cho họ. Cheers 😉