Năm 2022 rồi, yêu đã không còn là “tha-thu” nữa.

Ai giờ này còn tattoo tên người mình yêu lên cơ thể của bạn, thì hãy nghĩ lại đi. Có thể 8 năm sau anh ta/ cô ta sẽ không còn ở trong cuộc đời bạn nữa đâu mà xoá laser bây giờ rất đắt, lại rất đau. Lúc mới yêu thì còn tha thu được chứ lúc đi xoá hình xăm thì bạn chắc chắn sẽ gọi tên “thằng” hoặc “con” chết tiệt đấy lên mà chửi đấy.

Đùa thế thôi, dạo này tôi hay suy nghĩ về sự tha thứ.

Đến khi nào thì một vết sẹo đủ mờ, vết thương đủ lành để mình có thể tự tin nói rằng tôi tha thứ cho bạn – người đã làm tôi đau? Mà là tha thứ thật chứ không phải quên sự việc đó đi để mắt không thấy, tai không nghe thì tim không đau nhé.

Năm 2021, năm covid thứ hai, tôi tình cờ có lại được liên hệ của anh N.

Trong thâm tâm tôi phải gọi anh là ân nhân, người đã giúp đỡ tôi một cách thiết thực nhất khi tôi gặp khó khăn. Gặp lại anh, dù chỉ là qua mạng xã hội, một mảng kí ức đen tối mà chục năm qua tôi quên béng đi đơn giản vì xa mặt, cách lòng, bỗng dưng quay trở lại mồn một trong tâm trí.

Tầm 11-12 năm trước, khi còn là cô sinh viên mới lên thành phố học, tôi yêu đời, vui vẻ, tin người vô cùng. Lúc này việc được tiếp xúc với xã hội là một trải nghiệm gì đó rất mới mẻ, sung sướng. Lần đầu tiên được làm người lớn, được yêu đương, làm việc, được tiêu đồng tiền do chính mình làm ra, thực sự tôi có cảm giác “i can handle anything”.

Hồi đấy tôi đi làm thêm, anh N. là sếp tôi. Sau vài lần gặp người bạn trai bấy giờ (tôi tạm gọi là anh A.) đưa đón tôi đi làm, anh N. có gọi tôi ra bảo: “Anh thấy thằng người yêu cô không đáng tin đâu, con gái mới lớn phải cẩn thận đấy, anh thấy nó có gì không ổn, anh nói thật, đấy là cảm giác của anh thôi, cô đừng buồn nhé, cẩn thận vẫn hơn.” Tôi lúc ấy lịch sự dạ vâng chứ trong lòng thực lòng tôi nghĩ, tôi biết anh bạn trai kia lâu hơn tôi biết anh N., anh biết cái quái gì mà đánh giá con người ta chỉ trong vài nốt nhạc thế?

Một thời gian sau, đại loại là tôi bị anh bạn trai kia lừa khá nhiều tiền và tài sản. Tới lúc này, tôi vẫn chưa nghiệm ra được lời của anh N., tôi nghĩ với sức mạnh của sự vị tha tôi có thể thay đổi được bất cứ thứ gì, tôi cho người con trai kia một cơ số những cơ hội. Kết cục tôi vẫn tiếp tục bị lừa. Tôi cay đắng, buồn, thu mình lại. Tôi là týp người lại càng không muốn người thân phải lo lắng vì gia đình trước nay chưa hề biết về sự việc tôi bị lừa và phải gánh nợ cho anh A. vì lúc đó anh ta biến mất, không biết ở đâu mà đòi. Mà thực ra có tìm được thì anh ta cũng không có khả năng chi trả cho món nợ anh ta gây ra.

Lúc này, anh N. nhìn thấy và bảo tôi, “thôi chuyện qua rồi, nói câu “tao đã bảo mà” cũng chả có ích gì, anh cho cô vay trước trả nợ, cô đi làm hàng tháng để ra rồi trả dần cho anh cũng được.” Tôi thầm cám ơn anh vì đã không dày xéo thêm vào nỗi đau và nhục của tôi. Đối với anh A. tệ bạc kia, tôi cắt đứt hết liên lạc vì không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào cũng như là vì tôi quá đau nên chưa có cảm giác mình có thể đối diện hay tha thứ cho anh ta trong thời điểm đó.

Bẵng đi vài năm, ra trường, đi làm, cuộc sống tôi trở lại vui và bình thường. Tôi mang máng nhớ mình có đi làm thêm và trả dần món nợ cho anh N. trong thời gian đầu, nhưng thực sự là vì lâu quá rồi và tôi cũng không chắc vì lý do nào mà tôi và anh mất liên lạc. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều, tính về số tiền mặt, khi đó chắc chắn tôi chưa làm hết trách nhiệm và trả lại được hết cho anh N số tiền anh cho tôi vay.

Đối với anh A., hình như anh ta cũng có nhiều lần cố gắng liên hệ nhưng tôi dứt khoát tuyệt mọi liên lạc. Chưa một lần tôi dám thực sự đối mặt với cái hố đen đó trong đời mình để tự hỏi, tôi có tha-thu cho anh ta được hay không. Cũng như một người mắc nợ với một người khác, tôi quên bẵng mất là mình nợ anh N. ít nhất một lời xin lỗi, và tôi cũng không rõ là anh có còn nhớ hay đã tha thứ cho tôi chưa.

Sau khi kết nối lại với anh N. trên mạng xã hội, tôi nhắn anh ngay, và xin lỗi anh vì tôi vẫn còn nợ anh mà lại DÁM quên không trả và cũng không nói một lời nào, cũng như cảm ơn anh một lần nữa. Dù sau hơn một chục năm tôi xuất hiện “out of the blue” để nhắc về một món nợ đối với anh có thể là không lớn, nhưng đối với tôi thời điểm đó thì đó là chiếc phao cứu cánh…Anh chỉ bảo, anh quên rồi, anh cũng không còn nhớ cô còn nợ anh bao nhiêu. Nhưng cô biết được thế này anh mừng, giờ nếu cô muốn trả nợ anh thì chỉ cần đóng góp vào quỹ từ thiện của anh là được…

Tôi cảm giác trong lòng tôi có cái gì đó vừa được trút ra, thanh thản, nhẹ nhõm vô cùng.

Về anh A, tôi nhớ vài năm trước tôi đã mở hết mọi sự chặn liên hệ của tôi đối với anh ta, thậm chí tôi còn viết vài câu xã giao. Khi ấy tôi nghĩ thời gian đã đủ lâu để tôi có thể dám đối mặt lại với nỗi đau của mình. Nhưng sự thật là phải cho tới tận bây giờ, sau khi đã nói chuyện được với anh N., tôi mới đủ dũng cảm để nói với lòng mình, tôi đã tha thứ cho người kia.

Câu chuyện chỉ có thế.

Nhìn thấy cách anh N. từ lâu đã vị tha trong khi tôi thì vẫn sống với bóng ma của câu chuyện đau lòng thời trai trẻ ấy và thi thoảng vẫn tự trách mình, tôi thấy hơi tiếc nuối.

Khi bạn cần dũng khí để có được lòng vị tha cho người khác, có lẽ điều bạn cần làm trước hết là học cách tha thứ cho chính mình. Cũng như chỉ khi yêu thương bản thân đủ nhiều, ta mới có sức lực và trí tuệ để cho đi và giúp đỡ người khác.


Trang blog được thành lập và quản lý chỉ bởi một người (chính mình). Nếu bạn thích bài viết này hoặc muốn ủng hộ blog của mình, cách tốt nhất là kể về nó hoặc chia sẻ nó với bạn bè hay những người xung quanh mà bạn cho là bài viết này có thể hữu ích cho họ. Cheers 😉